Ngay từ khi còn nhỏ, cuộc sống của Thảo đã vô cùng hoàn hảo. Chính vì vậy cuộc đời của Thảo như được sắp đặt sẵn vậy. Con gái gốc thành phố, gia đình có điều kiện, bố mẹ lại hết lòng yêu thương, chăm sóc, cưng chiều như công chúa nhỏ. Rồi Thảo lại đậu vào một trường đại học danh tiếng. Trong suốt 4 năm đại học, Thảo chỉ chuyên tâm vào chuyện học hành dù bên cạnh có biết bao chàng trai theo đuổi. Với Thảo, tình yêu lúc nay là một thứ gì đó rất phù phiếm.
Tốt nghiệp đại học, Thảo xin được một công việc cực tốt mà nhiều bạn bè cùng trang lứa phải ngưỡng mộ, ghen tỵ. Công việc của Thảo lên như diều gặp gió. Bị cuốn vào niềm đam mê bất tận của công việc ấy nên Thảo đã bước sang ngưỡng 29 mà vẫn chưa có nổi lấy một mảnh tình vắt vai. Dù là vậy thì Thảo vẫn cảm thấy cuộc sống của mình khá ổn vì từ lúc sinh ra đến giờ, Thảo chưa từng một lần rơi nước mắt chứ nói gì là trải qua sự đau khổ, thất vọng, chán chường. Con đường đi của Thảo như được trải đầy hoa hồng và Thảo chỉ việc bước đi mà thôi.
Nhưng rồi bố mẹ giục giã quá nên Thảo đã chấp nhận cuộc hôn nhân mai mối với Tuân. Lúc ấy Thảo chỉ nghỉ đơn giản kết hôn là trách nhiệm, nghĩa vụ, là bổn phận của một người làm con và kết hôn để không đi ngược lại quy luật của tự nhiên mà thôi chứ không hề nghĩ được xa hơn là cuộc hôn nhân không được bắt đầu bằng tình yêu nó sẽ như thế nào.
Thảo và Tuân thậm chí còn chưa có với nhau lấy một buổi hẹn hò đúng nghĩa. Có gặp nhau cũng chỉ là bàn về chuyện đám cưới sẽ tổ chức như thế nào để phù hợp với điều kiện, hoàn cảnh của hai bên. Tuân ít nói nên Thảo cũng lầm lì cho tương xứng. Đã có lúc Thảo muốn từ chối nhưng mẹ Thảo đã dùng mọi lý lẽ để thuyết phục Thảo rằng Tuân là con nhà tử tế, gia giáo, công việc ổn định. Vợ chồng sống với nhau là vì tình nghĩa chứ không phải là vì tình yêu nên Thảo đành chấp nhận vậy. Chẳng phải cuộc sống của Thảo từ khi sinh ra đến giờ vẫn luôn tuân theo một sự sắp đặt có sẵn và vẫn tốt đẹp đó hay sao.
Đêm tân hôn, cái đêm mà người ta luôn ca ngợi là ngọt ngào khó quên ấy, với Thảo nó chẳng có dư vị gì đặc biệt. Tuân giống như một cái máy và Thảo cũng vậy, cố gắng cho xong nghĩa vụ. Mọi việc xong xuôi, nhìn Tuân say giấc không chút vô ưu vô lo mà Thảo bỗng thấy chột dạ. Thảo đã làm vợ rồi đấy ư?
Không tuần trăng mật vì công việc của cả hai đều bận rộn nên Thảo và Tuân quay trở lại ngay với công việc. Vợ chồng son nhưng cả ngày Thảo và Tuân không có với nhau lấy một tin nhắn, một cuộc điện thoại hỏi thăm. Có chồng rồi mà Thảo cảm giác mình vẫn như là gái còn son, không bị ràng buộc bởi cái thứ gọi là gia đình. Tối về gặp nhau, cả hai chỉ chào nhau một câu gọi là lễ nghĩa, phép tắc. Thảo giúp mẹ chồng cơm nước, dọn dẹp xong xuôi, lên phòng thì Tuân cũng đã ngủ từ lúc nào. Bỗng Thảo thấy có một sự vô vị, lạc lõng đang diễn ra trong căn phòng này, và cụ thể là trong tâm trí Thảo.
Thảo chỉ về nhà sớm được một tuần vì núi công việc ở công ty lúc nào cũng chờ đổ sập xuống đầu Thảo. Không giúp đỡ được mẹ chồng việc nhà Thảo cũng không thấy quá áy náy. Thảo cho rằng tự bản thân bố mẹ chồng phải hiểu được tính chất công việc của Thảo và thông cảm cho Thảo. Tuân không hài lòng nên nhắc nhở Thảo nhưng Thảo dường như không quan tâm tới lời Tuân nói. Từ nhỏ Thảo đã luôn như vậy, luôn thích tự làm theo ý thích của mình.
Nói Thảo không được, Tuân chán nản chẳng còn để ý đến những việc Thảo làm nữa. Tối nọ Thảo về nhà khi trời đã khá khuya. Thảo chắc mẩm giờ này người mà Thảo gọi là chồng chắc đã say giấc nồng. Nhưng bước lên phòng, thay vì thấy lo lắng, Thảo lại thấy nhẹ bẫng lòng khi Tuân không có ở nhà. Nhưng cũng chưa kịp thoải mái được bao lâu thì Tuân về, người nồng nặc hơi men, không lên nổi giường mà nằm ngủ luôn trên thảm trải sàn. Nhưng đó là việc của Tuân, còn việc của Thảo bây giờ là lên giường đi ngủ. Cho đến sáng hôm sau, Tuân chìa ra cho Thảo một lá đơn ly hôn:
- Cả anh và em đều không thích hợp cho cuộc hôn nhân này. Chúng ta nên giải thoát cho nhau trước khi cả hai rơi vào bế tắc.
Chưa một lần đau khổ hay hạnh phúc vì tình yêu, lần đầu tiên đối diện với sự đổ vỡ, Thảo không hề cảm thấy sợ sệt, đau khổ. Trái lại, cô cảm giác rõ ràng một sự thanh thản trong lòng. Sau những chuyện đã xảy ra, Thảo mới nhận ra rằng bước đi đầu tiên của cô vốn dĩ đã là một sai lầm.
Vân Lam
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon