Tôi không dám tự nhận mình là người đàn ông tài giỏi. 27 tuổi, trong tay tôi chỉ có một công việc với mức thu nhập đủ sống ở cái nơi đô thị phồn hoa này và một ăn hộ chung cư đang mua trả góp. Nhưng so với nhiều người, tôi vẫn còn khá may mắn, phần vì công việc ổn định, phần vì tôi có được em.
Em là cô gái mà nếu tôi không may mắn thì có chạy mòn gót giày cũng không theo kịp. Tôi quen biết em từ những năm tháng còn ngồi trên ghế giảng đường đại học. Khi ấy em là hoa khôi của trường, biết bao anh chàng tán tỉnh, theo đuổi nhưng em nào có để tâm, em đã chọn tôi. Anh ai cũng nói tôi là con mèo mù vớ được cá rán. Chính bản thân tôi cũng không hiểu tại sao em lại chọn mình. Chỉ biết em nói rằng, tôi cho em cảm giác an toàn và bình yên, với em như thế là đủ.
Tốt nghiệp ra trường, tôi lao ngay vào tìm việc để mau chóng thành công, có chút sự nghiệp mới có thể cưới em vè làm vợ. Những lúc khó khăn, vất vả, em luôn bên cạnh động viên, an ủi tôi. Tôi luôn tự nói với bản thân rằng phải đối xử với em thật tốt để không phụ lại những gì em đã dành cho tôi. Tự hào về em lắm nên đi đâu tôi cũng đưa em đi cùng. Em hòa đồng, thân thiện, duyên dáng nên bạn bè tôi ai cũng quý mến em và còn ghen tỵ với tôi, nói tôi đúng là kẻ có số hưởng. Tôi không ngờ rằng, chính những lần đưa em đi chơi cùng này lại biến thành lý do khiến tôi mất em mãi mãi.
Tuấn, bạn đồng nghiệp thân thiết của tôi thường hay hỏi tôi về em. Tuấn có thể nói là chàng trai hơn tôi về mọi mặt. Ngoại hình hơn, trình độ trong công việc cũng hơn, gia thế cũng hơn hoàn toàn. Chỉ có cái Tuấn thua tôi duy nhất chính là không có được người con gái để yêu như em. Tuấn luôn mieneh nói không biết bao giờ mới được may mắn như tôi. Có lần tôi còn nghe Tuấn thủ thỉ rằng nếu không tìm được ai như em, Tuấn sẽ không bao giờ lấy vợ. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại ngốc nghếch đến mức không cảnh giác những lời Tuấn nói. Chắc tại bởi tôi quá tin em mất rồi.
Hai tháng gần đây tôi thấy em rất lạ, hình như em có chút gì đó xa cách, lạnh lùng với tôi. Những lần hẹn hò của chúng tôi cũng thưa dần đi vì em nói em bận công việc. Tôi cũng hiểu, tình yêu thì hai người cũng cần có những không gian riêng và em cũng có những những khoảng riêng tư cần được tôn trọng. Cho đến một ngày...
Tuấn đột ngột báo tin mình sẽ tổ chức đám cưới khiến cả phòng ngỡ ngàng. Mọi người còn nghĩ Tuấn nói chơi, nhất là tôi. Bởi ba tháng trước đây, Tuấn vẫn còn kêu ca, than vãn về việc tìm người yêu lý tưởng. Chỉ đến khi Tuấn đưa thiệp mời cưới ra, mọi người mới tin đó là sự thật. Quá nhanh, quá nguy hiểm là những cụm từ khen ngợi mà cả phòng dành cho Tuấn. Nhưng tôi không hiểu tại sao khi tấm thiệp cưới của Tuấn đến tay mọi người, nét mặt ai cũng hốt hoảng và nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc. Tôi bắt đầu thấy bồn chồn, bất an trong lòng. Và khi tấm thiệp cưới đến tay, thì tách trà nóng trên tay tôi rơi vỡ tan tành trong khoảnh khắc tấm hình cưới có em chạm vào mắt tôi. Điếng người tôi, quay ra nhìn Tuấn để tìm câu trả lời. Nhanh chóng, Tuấn gọi tôi ra ngoài nói chuyện:
- Hạnh phúc không dành cho những kẻ chậm chân và không biết nắm giữ cơ hội. Hạnh phúc là phải đấu tranh, cậu hiểu chứ.
Sau câu nói đó của Tuấn, tôi đã giáng luôn cho gã đồng nghiệp tốt một cú đấm chảy máu miệng. Tôi lao đi tìm em trong điên loạn. Gặp em, chưa kịp lên tiếng, em đã khiến tôi chết điếng:
- Em là con gái, em có quyền cho mình sự lựa chọn tốt nhất. Anh là mối quan hệ lâu nhất nhưng lại không phải là sự lựa chọn tốt nhất của em. Xin lỗi anh!
Dứt lời, em lạnh lùng bước đi để lại trong tôi nỗi đau đớn tột cùng. Hành động này của em chẳng phải là sự phản bội trắng trợn hay sao? Có nằm mơ tôi cũng không dám tin có ngày mình lại lầm vào tình cảnh éo le, ngang trái thế này. Trách ai được đây, nếu có trách cũng chỉ có thể trách lòng dạ con người thay đổi khôn lường và tôi là kẻ không may mắn mà thôi.
Vân Lam
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon