Hồi còn yêu nhau tôi nghe chồng kể bố anh mất trong một vụ tai nạn năm anh học lớp 6. Mẹ anh khi ấy còn khá trẻ lại xinh đẹp nhưng bà không đi thêm bước nữa. Mẹ ở vậy nuôi anh và em gái khôn lớn và ăn học đàng hoàng. Bà vừa làm mẹ vừa làm cha, chịu bao vất vả nhưng chưa bao giờ để anh em anh phải khổ.
Mẹ anh khi ấy có công việc ổn định lại xinh đẹp dịu dàng nên nhiều người theo đuổi. Dòng họ nội ngoại hai bên thương mẹ nên cứ mai mối hết người này đến người kia nhưng mẹ đều từ chối. Khi anh vào đại học, đi học xa nhà thấy thương mẹ vô cùng. Vậy nhưng mẹ mạnh mẽ lắm, vẫn luôn gọi điện động viên con cố gắng học cho tốt.
Cũng vì thương mẹ nên anh không ở lại thành phố làm việc, dù sau khi ra trường công ty anh thực tập đã nhận anh vào làm luôn. Anh quyết định về quê để làm cho gần mẹ. Và chúng tôi đã gặp nhau. Ngày anh đưa tôi về ra mắt, mẹ cứ cầm tay tôi rồi rưng rưng nước mắt. "Nếu hai đứa thương yêu nhau thật lòng mẹ không phản đối gì cả. Chỉ mong hai đứa sau này sống tốt với nhau là được".
Tôi may mắn có được người mẹ chồng như thế. Bà rất hiểu và thông cảm cho con dâu, chưa bao giờ bà xét nét hay khó khăn trong bất cứ việc gì cả. Thỉnh thoảng thấy mẹ chồng mang ảnh của bố chồng ra ngắm rồi rưng rưng nước mắt, tôi lại thương bà vô cùng.
Cũng là con gái nên tôi hiểu được nỗi trống vắng trong chính con người mẹ chồng. Tôi cũng biết người phụ nữ nào lại không mong muốn được ai đó yêu thương chăm sóc. Tôi cố tình sắp xếp cho mẹ chồng gặp mặt vài người mà tôi biết nhưng lần nào trên đường về bà cũng bảo lần sau đừng làm như thế nữa. Bà không hợp với hẹn hò nữa đâu.
Thấy bà không mặn mà với việc làm quen mai mối nên sau lần đó tôi không dám làm thế nữa. Nhưng cách đây một tháng sóng gió bắt đầu nổi lên.
Hôm ấy, mẹ chồng nói đi đến nhà người bạn cùng tổ hưu để chơi. Vợ chồng tôi ở nhà một mình quyết định không nấu cơm mà ra ngoài đổi gió. Chúng tôi đến một quán quen mà ngày còn yêu nhau vẫn thường lui tới. Quán hôm đó khá đông. Khi ngồi vào bàn, trong lúc đợi thức ăn tôi quan sát xung quanh. Tôi không tin vào mắt mình khi nhìn thấy ở phía trong góc khuất của quán là mẹ chồng tôi. Bà đang ngồi với một người đàn ông trạc tuổi bà, tôi không nhầm thì đó là một người bạn trong tổ hưu của bà.
Tôi quan sát và thấy hai người không chỉ ngồi ăn bình thường mà thỉnh thoảng còn dành cho nhau những cử chỉ thân mật. Tất nhiên hôm đó tôi không nói cho chồng biết. Tôi sợ nếu đó là bí mật của mẹ chồng thì tôi sẽ giữ kín cho bà. Nhưng nếu bà có tình cảm với người đàn ông ấy sao bà không nói cho con cái biết?
Sau hai đêm trằn trọc suy nghĩ, tôi chủ động nói chuyện riêng với mẹ chồng. Chẳng ngờ sau khi nghe tôi nói mẹ chồng hốt hoảng bảo tôi đừng có nói cho ai biết. Bởi bà và ông ấy vốn là bạn học cũ từ trước. Ông ấy cũng mất vợ cách đây 10 năm. 2 năm trước họ bắt đầu có tình cảm với nhau nhưng chưa dám công khai với mọi người. Nhưng trớ trêu, cũng thời điểm ấy bà phát hiện con gái mình đang yêu con trai ông ấy. Chính em gái chồng đã biết mẹ có tình cảm với bố của bạn trai nên không muốn mẹ chồng tôi tiếp tục mối quan hệ ấy.
Bà đã nói rõ với ông, nhưng ông vẫn rất nặng lòng. Ông bảo cho ông thỉnh thoảng được ra ngoài cùng bà cho tới khi hai con cưới nhau thì thôi. Bà đã đồng ý. Bà xin tôi giữ im lặng vì không muốn con gái biết chuyện. Có lẽ cuối năm nay em gái chồng sẽ cưới.
Tôi nghe mẹ chồng nói mà thương bà vô cùng. Giá bà yêu một người đàn ông khác có lẽ bà đã có quãng thời gian cuối đời hạnh phúc. Đằng này thật là trớ trêu. Cũng không thể trách em gái chồng tôi được.
Tôi phải làm gì để giúp mẹ chồng đây, nhìn bà tiều tụy đi rõ rệt từ sau cái hôm bị tôi phát hiện ra bí mật của mình mà tôi áy náy lắm.
Mai Mai
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon