Hành động của vợ tôi khiến nhân tình cảm phục chủ động rút lui

Ngày trước tôi rất hãnh diện về gia đình của mình, tôi có một người vợ xinh đẹp, có chỗ đứng trong xã hội và có hai nàng công chúa vô cùng xinh xắn. Mọi người ai nhìn vào gia đình tôi cũng xuýt xoa. Nhưng giờ đây niềm hạnh phúc ấy đã vỡ tan tành, vợ tôi ít nói và thầm lặng hơn trước. Cô ấy không còn quan tâm tôi như xưa nữa, tất cả lỗi lầm đều do tôi gây ra.

Cách đây hơn nửa năm tôi được công ty phân vào làm trưởng phòng chi nhánh miền Nam một thời gian, bao giờ văn phòng mới trong đó ổn định công việc thì tôi lại quay về Hà Nội. Đi với tôi có Thụy, cô ấy là một cô gái trẻ năng động và ham học hỏi. Ban đầu tôi cũng chỉ xem cô ấy như em gái và chỉ dạy rất tận tình chứ chưa bao giờ tôi mảy may có suy nghĩ này nọ với cô ấy. Ngày ngày tôi vẫn gọi điện nói chuyện với vợ và con tôi ngoài bắc. Tôi thực sự rất nhớ họ.

Tôi cũng chẳng hề hay biết Thụy có tình cảm với mình cho đến đêm hôm đó. Cả cơ quan đi liên hoan, tôi uống hơi nhiều nên Thụy đưa tôi về phòng cô ấy và rồi trong men say chúng tôi đã làm chuyện đó với nhau. Khi giật mình tỉnh dậy tôi thấy cô ấy nằm bên cạnh. Tôi rối rít xin lỗi nhưng Thụy bình thản rồi ôm lấy tôi, em nói: “Em yêu anh Minh à, đó là lý do em xung phong đi vào đây cùng anh”. Tôi ngớ người khi nghe Thụy nói ra những điều đó.

Tôi tránh mặt em khi đến cơ quan nhưng Thụy luôn tìm cách gần tôi, dần dần tôi đã làm chuyện có lỗi với vợ. Tôi yêu vợ nhưng vẫn không tránh khỏi cám giỗ khi xa nhà. Mối quan hệ đó kéo dài được gần nửa năm thì chúng tôi về Hà Nội. Lúc này vợ tôi dường như nhận ra điều gì đó vì cô ấy là một người tinh tế.

Tôi không lạnh nhạt khi gần vợ, vì tôi thương yêu vợ rất nhiều chỉ có điều chuyện với nhân tình làm tôi hoang mang lo lắng. Tôi muốn dứt ra nhưng Thụy không chịu, em bảo em yêu tôi quá nhiều nên giờ không muốn xa tôi.

Dạo đó vợ tôi buồn nhiều, cô ấy không nói gì nhưng tôi biết cô ấy có tâm sự. Tôi hỏi thì vợ lờ đi chỉ nói rằng: “Công việc căng thẳng nên em hơi mệt thôi”. Vào một hôm nhân tình của tôi xin nghỉ việc, tôi gọi thì em nói em bận chút việc. Hai hôm sau cô ấy cũng biến mất như vậy, tôi đến phòng tìm thì thấy Thụy đang ngồi bần thần ở giường.

- Em sao thế?

- Em đang suy nghĩ chuyện chúng mình.

- Chuyện chúng mình ư?

- Đúng vậy.

- Anh à, mình chia tay nhé. Vợ anh là người tốt anh phải trân trọng chị ấy nha anh.

- Em, sao em lại nói vậy?

- Chị ấy đã đến gặp em.

- Vợ anh ư? Cô ấy đã đến gặp em à?

Tôi hoang mang cực độ, lúc đó tôi thực sự sợ hãi. Tôi thương Thụy nhưng cũng sợ mất vợ mình.

- Đúng vậy.

Thụy kể rằng vợ tôi gọi điện cho cô ấy, Thụy cũng lường trước mọi việc nên đã đến gặp. Vợ tôi không mắng chửi hay đánh ghen như những người khác. Cô ấy chỉ nói:

- Chị biết em và anh ấy đang qua lại với nhau. Em là người có học nên chị sẽ không nói nhiều.

Thụy cúi mặt lắng nghe:

- Nếu em đủ tự tin khiến anh ấy hạnh phúc và đủ rộng lượng để cho chồng chị về ngủ với con 2 ngày 1 tuần để chúng thấy có bố thì chị sẽ ly hôn cho hai người được ở bên nhau. Còn nếu như tình yêu của em chưa thực sự đủ lớn để đương đầu với tất cả thì chị mong em đừng làm phiền đến gia đình chị nữa. Chị tin rằng sau này em có gia đình, làm vợ, làm mẹ và khi bị phản bội như chị thì có lẽ em không đủ bình tĩnh ngồi nói chuyện với kẻ đã phá vỡ gia đình mình như chị bây giờ đâu. Chuyện chị gặp em chồng chị cũng chưa biết, vậy nên em cứ bàn bạc kỹ với anh ấy đi nhé. Chào em.

Vợ tôi ra về còn Thụy ngồi lại. Thụy đã suy nghĩ nhiều và cô ấy thấy có lỗi khi phá vỡ gia đình tôi như vậy. Tôi thương Thụy 1 thì thương vợ mười. Bấy lâu nay cô ấy biết mình bị phản bội nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng. Vợ càng lạnh lùng bao nhiêu thì tôi lại thấy ngột ngạt và thấy tội lỗi của mình lớn bấy nhiêu.

 Đêm đó tôi thú nhận với vợ tất cả và mong cô ấy tha thứ. Nhưng vợ tôi chỉ nhìn tôi vô hồn rồi đứng dậy bước qua phòng con. Cô ấy ôm con ngủ, cả đêm ấy tôi ngồi ngoài cửa phòng và tôi biết người phụ nữ của tôi đang khóc. Cô ấy đau khổ rồi khóc nấc lên. Lòng tôi quặn đâu với nhưng lầm lỗi của mình.

Ngôi nhà đầy ắp tiếng cười giờ đây thật lạnh lẽo và ảm đạm. Vợ tôi muốn có thời gian để cân bằng mọi thứ. Còn tôi, tôi chỉ biết âm thầm chuộc lỗi và mong 1 ngày cô ấy sẽ nhìn về phía tôi và cùng tôi gậy dựng lại tất cả. Tôi biết mình là kẻ khốn nạn, nhưng giờ đây tôi thực sự ăn năn, hối lỗi…

An Nhiên

Previous
Next Post »
Thanks for your comment