Lương tăng nhưng mọi thứ không chịu… 'đứng yên'

Cứ mỗi lần tăng lương là một lần người lao động đón tin vui, hàng tháng trong tài khoản sẽ có thêm… một ít tiền. Nhưng niềm vui tăng lương vốn “ngắn chẳng tày gang”, bởi lương tăng nhưng mọi thứ không chịu “đứng yên”!

Theo Nghị định 47/2017/NĐ-CP quy định mức lương cơ sở đối với cán bộ, công chức, viên chức và lực lượng vũ trang vừa được Chính phủ ban hành, từ ngày 1/7/2017 mức lương cơ sở là 1.300.000 đồng/tháng (thay cho mức cũ là 1.210.000 đồng/tháng).

Theo mức lương mới, công chức sẽ được tăng thêm 90 nghìn đồng/tháng, nếu quy đổi chỉ xấp xỉ 7 lít xăng, dăm ký gạo… điều này có vẻ khó đáp ứng được yêu cầu đảm bảo cho cán bộ, công chức, viên chức có mức sống khá trong xã hội, bởi lương tăng nhưng mọi thứ không chịu “đứng yên”.

lương hưu, nghỉ hưu, tiền lương, bảo hiểm xã hội, tăng lương

Từ ngày 1/7/2017 mức lương cơ sở là 1.300.000 đồng/tháng (thay cho mức cũ là 1.210.000 đồng/tháng).

Dĩ nhiên, tăng lương cũng là nỗ lực đáng ghi nhận của Chính phủ trong bối cảnh kinh tế khó khăn, bởi vì tính ra mấy triệu người hưởng lương được phát thêm 90 nghìn đồng là con số không hề nhỏ mà ngân sách phải chi ra mỗi tháng. Đó là chưa kể phần trăm phụ cấp theo lĩnh vực, ngành nghề bám theo số tiền này.

Tiền lương cho cán bộ, công chức, viên chức luôn là nỗi lo thường trực của Chính phủ, bởi đây là khoản chi không thể trì hoãn.

Vấn đề ở đây là số tiền lương tăng thêm mỗi lần khó có thể bù vào khoản trượt giá tiêu dùng. Hầu hết cán bộ, công chức, viên chức sống phụ thuộc vào nguồn lương, nhưng sống không chỉ có ăn, uống mà còn đi lại, vui chơi giải trí để tái tạo sức lao động.

Ai cũng biết, nguồn thu nhập quyết định đến chất lượng công việc, khi mà người ta chưa an tâm với cơm áo gạo tiền thì rất khó để tập trung toàn tâm toàn ý cho công việc. Phong trào buôn bán online nở rộ như hiện nay một phần là do nguồn thu nhập từ lương chưa thể đảm bảo một cuộc sống đủ để người lao động tạm quên đi áp lực trang trải.

Trong bối cảnh kinh tế hiện tại, nguồn tiền dành cho tăng lương có thể nói là hạn hẹp, nhưng không phải không có cách để đột phá trong lĩnh vực này. Cách tốt nhất để tạo “cú hích” về tiền lương là tinh giản biên chế.

Cách này tuy không dễ nhưng nó giải quyết tận gốc rễ vấn đề, đảm bảo nguồn tiền ngân sách không bị bội chi, thậm chí có thể giảm tải để đầu tư vào các lĩnh vực khác. Khi biên chế giảm, một phần bớt cồng kềnh cho bộ máy, phần khác là dùng nguồn lương đó tăng cho những người đủ năng lực, trình độ, phẩm chất để họ an tâm cống hiến.

Theo tính toán, không chỉ ở khu vực công, tiền lương ở Việt Nam thuộc tốp thấp nhất khu vực. Cụ thể: Báo cáo lương năm 2016 của JobStreet.com cho biết Việt Nam là một trong những quốc gia có mức lương thấp nhất so với khu vực, đặc biệt có sự chênh lệch lớn với Singapore (5-6 lần) và Malaysia (2-3 lần).

Và một trong những hệ lụy nhãn tiền của tiền lương thấp là năng suất lao động của Việt Nam cũng thuộc vào nhóm thấp nhất khu vực, một khi năng suất lao động không cao thì kinh tế chậm phát triển, đến lượt nó khi kinh tế chậm phát triển thì nguồn tiền dành cho lương cũng bị hạn chế.

Bởi thế, nguồn thu nhập có mối quan hệ hữu cơ với sức mạnh của nền kinh tế, đây là “nút thắt” cần tháo càng sớm càng tốt. Nên tính toán, ít ra khoản tăng lương cũng phải đủ để bù cho tốc độ trượt giá như hiện nay.

Tinh giản biên chế và tăng lương tương xứng sẽ giải quyết được vô số vấn đề như cải thiện năng suất lao động, hạn chế nhũng nhiễu, gọn nhẹ bộ máy nhà nước, tạo hấp lực thu hút nhân tài trong khu vực công… và kết quả là nền kinh tế được bơm thêm động lực tăng trưởng.

(Theo Diễn đàn Doanh nghiệp)

Previous
Next Post »
Thanks for your comment