30 phút run rẩy trong phòng thi và bước ngoặt của sự bình tĩnh

Mỗi mùa thi đại học, chứng kiến sự căng thẳng, âu lo choán kín tâm thức thí sinh và phụ huynh, tôi lại nhớ đến những giây phút quyết định sự đỗ trượt của mình trong phòng thi năm nào.

Thời điểm cách đây đúng chục năm, các môn thi đại học đã chuyển hướng sang trắc nghiệm, chỉ Toán và Ngữ văn còn là bài tự luận.

Học lớp hướng theo ban A ở một trường top 3 của thành phố Vinh (Nghệ An), tôi biết sức mình và cũng không quá tự tin.  

Năm ấy, với tôi Trường ĐH Kinh tế quốc dân là ước mơ nhưng quá xa xỉ. Tôi chỉ mong thi đỗ vào Học viện Tài chính, nhưng khả năng tính ra chỉ 50/50.

Để đảm bảo chắc ăn, tôi chỉ dám hướng sự lựa chọn về 2 trường thường có mức điểm chuẩn thấp hơn là Trường ĐH Thương mại và Trường ĐH Giao thông vận tải. Bởi hồi đó, nếu không đỗ được trường đại học mà mình đăng ký, chúng tôi sẽ phải theo học trường cao đẳng hoặc chấp nhận năm sau thi lại chứ không có chuyện trượt nguyện vọng 1 thì vẫn có thể vào đại học ở nguyện vọng thấp hơn như bây giờ.

Cả 2 trường trên đều thi vào bằng khối A, tuy nhiên, tỷ lệ chọi là không thể đoán định. Với 2 sự lựa chọn này, cả bố và tôi đều không biết liệu bản thân tôi sẽ thích hợp trường nào, ngành nghề nào hơn. Áp lực đè nặng đến nỗi bố con tôi quyết định phải trông nhờ vào niềm tin tâm linh. Khi đó, tôi nhận ra bố còn căng thẳng hơn cả tôi.

Hôm đó, tôi nhớ bố tôi đã làm 2 lá thăm, vo kín rồi đặt trước bàn thờ tổ tiên trong nhà. Hai bố con cùng khấn xin sự chỉ dẫn và rồi bốc chọn. Sau 2 lần bốc, Trường ĐH Thương mại đều xuất hiện, bố con tôi vững tin hơn và quyết đ

Previous
Next Post »
Thanks for your comment